Ở bên anh, tôi cảm thấy an toàn, bình yên, luôn kể về anh với người khác bằng giọng đầy tự hào. Tôi tạm hài lòng với cuộc sống của mình. Vừa rồi tôi phát hiện chồng nhắn tin rất tình cảm, mùi mẫn với bạn thân; người bạn này tôi cũng biết. Từ khi còn yêu nhau, anh đã giới thiệu về người này cùng tình bạn thân thiết ấy. Tôi cũng rất yên tâm, không nghi ngờ gì về mối quan hệ này.
Đợt rồi anh làm cho tôi sốc quá. Anh nhắn tin nhớ nhung, trêu đùa, rủ người ta ngoại tình, đi cà phê, ăn uống, tặng quà cho họ, trong khi cả hai đều có gia đình riêng. Anh sử dụng icon hôn hít, ôm ấp, còn nói: "Tớ cảm thấy nếu chúng mình ở cạnh nhau khéo tớ yêu cậu mất", "Đến bây giờ cậu vẫn có vị trí rất đặc biệt đối với tớ, tớ vẫn thích cậu như ngày nào". Tôi tự hỏi từ "yêu" dễ dàng nói ra đến vậy sao? Tôi đang có vị trí gì trong anh? Còn người bạn kia, thân kiểu gì mà vẫn để ông bạn nhắn tin bản năng thế? Chị không lả lướt nhưng cũng không từ chối hoặc cảnh tỉnh cho bạn rằng cả hai đều đã kết hôn.
Tôi càng tủi thân hơn là anh cài mật khẩu cuộc hội thoại này, vậy tình cảm ấy là thật rồi, vậy mới lén lút thế. Khi vô tình phát hiện và khi đọc được tin nhắn, tôi như chết lặng. Trước giờ chồng vẫn rất tốt, yêu thương vợ con nhưng lâu rồi không hỏi han kiểu: "Em mệt à, anh lo" nữa. Anh lại quan tâm và hỏi người bạn kia như vậy. Từ khi yêu tôi, anh không khoa trương, không tặng quà. Tôi rất vui vẻ chấp nhận bởi cho rằng đó là con người của anh. Hơn nữa cũng vì hai đứa còn là sinh viên, không có kinh tế, tôi chia sẻ với anh, không nhõng nhẽo, chẳng đòi hỏi gì từ anh cả. Đổi lại anh cũng bù đắp đủ để tôi cảm thấy an toàn. Vừa rồi anh tặng quà cho người bạn kia. Bao nhiêu tủi hờn, cay đắng cứ quẩn quanh trong đầu tôi. Chuyện "bạn thân khác giới" kiểu này tôi không nghĩ nó lại xảy đến với mình.
Sai lầm của tôi là đi lục lại những dòng tin nhắn của anh và người bạn ấy từ ngày xưa, đọc được những tin nhắn sến sẩm: "Tớ nhớ cậu, muốn ôm cậu. Tớ rất quan tâm và muốn săn sóc cậu, tớ ship son cho cậu nhé" trong thời gian chúng tôi đang yêu nhau luôn. Hàng loạt suy nghĩ tiêu cực lại lẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi tự trách mình sao ngày xưa ngô nghê, ngốc nghếch thế, không đề phòng, không "dập" luôn từ ngày đó, để người đàn ông của mình hành động bản năng và đi quá giới hạn như vậy. Liệu tôi có phải người thay thế của anh không? Nếu thời gian có quay trở lại, có lẽ tôi đã chia tay, không thể chấp nhận một người không toàn tâm toàn ý yêu mình được. Hình ảnh tình bạn đẹp kia của chồng đã hoàn toàn bị phá bỏ trong mắt tôi rồi. Tôi cũng không coi trọng người phụ nữ ấy.
Sau khi phát hiện, tôi đã nhẹ nhàng tâm sự với chồng. Anh nói đó là thói quen thôi, hứa sẽ không làm gì bản năng quá như thế nữa, hãy để anh sửa sai. Vợ chồng tôi hiện tại không căng thẳng, trở về bình thường, vẫn chăm sóc nhau, tâm trạng của tôi đã tốt hơn chút nhưng thực sự vẫn không thể nguôi ngoai. Phụ nữ có thể tha thứ nhưng không thể quên là sự thật, thỉnh thoảng tôi lại rơi vào trạng thái không kiềm chế được cảm xúc. Có lẽ do tôi hy vọng nhiều vào việc "sửa sai" của chồng.
Tôi thích lãng mạn, muốn được ôm ấp, vỗ về, đặc biệt lúc tâm trạng rối bời. Tôi muốn được hỏi han tâm trạng em tốt chưa, đang nghĩ gì vậy? Tôi muốn được nghe anh khẳng định chỉ yêu mình vợ. Tôi muốn nghe câu: "Anh thương em mệt mỏi", nhưng anh có vẻ vẫn giữ thói quen cũ với tôi. Nếu bình thường, tôi sẽ chủ động kể lể cho chồng về những mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần đó, chẳng cần anh hỏi thăm. Còn hiện tại, tôi chỉ nói ngắn gọn kiểu: "Em thấy đau đầu" và mong nhận lại sự quan tâm. Xét cho cùng, nếu không có biến thì tôi cũng chẳng đòi hỏi nhiều. Đúng là đừng trách ai đó làm cho mình thất vọng, trách bản thân đã kỳ vọng quá nhiều.
Ngoài ra, tôi còn tự chất vấn mình bằng hàng loạt câu hỏi: Anh lén lút như vậy bao lâu rồi? Tại sao anh lại làm thế? Điều gì khiến anh chán nản đến mức bộc bạch tình cảm với người ta vậy? Liệu anh có vẫn nhắn tin và video call với người ta rồi xóa sạch dấu vết? Anh là người có trách nhiệm, vậy khi nói sẽ sửa sai là vì còn trách nhiệm với gia đình, vợ con hay là còn yêu vợ? Anh chưa từng phủ nhận tình cảm với người kia rằng: "Anh chỉ trêu đùa thôi chứ không thích người ta", cũng chưa từng khẳng định lại với vợ: "Anh vẫn yêu em như ngày đầu mình quen nhau". Có khi nào chúng tôi hết yêu mà anh là người hết trước? Ngoại tình tư tưởng thật sự ám ảnh và khủng khiếp hơn việc "bóc bánh trả tiền", bởi khi đó tâm trí người chồng không còn ở chỗ vợ nữa. Hay tôi đang bị nghĩ quá lên nhỉ? Tôi cũng chẳng biết nữa.
Tôi đang mang bầu, đứa trẻ đến thật bất ngờ. Tôi luôn cảm ơn con vì có nó, tôi mới có động lực khoan dung đến bây giờ. Nếu không, cục diện có lẽ sẽ khác. Chúng tôi sẽ ly thân để dành cho nhau những khoảng trống chẳng hạn. Tôi khóc cũng nhiều rồi. Có lẽ quý độc giả sẽ thắc mắc tại sao tôi không tâm sự thêm với chồng? Tôi hiểu chẳng ai muốn đay đi đay lại nỗi đau cả, nói nhiều chỉ làm tình hình thêm căng thẳng. Vậy nên tôi chọn tâm sự trên đây, mong muốn có những lời động viên, an ủi, những tín hiệu tích cực từ phía các bạn, để tôi trở về là một người vô tư như trước kia, nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ, cười căng hết mức có thể để quên đi suy nghĩ: "Chồng rất chung thủy nhưng không phải với vợ".