Có đôi vợ chồng nọ, trong con mắt người ngoài thật viên mãn ấm êm. Nhưng một ngày bỗng nghe tiếng chị vợ khóc lóc ồn ào. Hóa ra chị vợ phát hiện ông chồng qua lại với người yêu cũ.
Anh chồng sau khi bị phát hiện thì ra sức hối lỗi van xin, còn thề thốt "anh mà còn dây dưa, anh không xứng làm cha mấy đứa trẻ". Chị vợ biết tình cũ vốn không rủ cũng tới, huống hồ tình dang dở thì thường là tình đẹp. Nếu chị làm to chuyện, căng quá chắc gì đã khôn ngoan, miễn sao chồng biết sai, một cơ hội cho chồng quay đầu chị nghĩ mình làm được.
Sau chuyện đó, không biết tình cảm vợ chồng họ có sứt mẻ gì không, nhưng trong con mắt người ngoài, đó vẫn là một gia đình hạnh phúc.
Cô em họ của tôi lấy chồng lúc tuổi hai mươi. Hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu thật sự. Gần mười năm hôn nhân, em là dâu hiền vợ thảo, dù chồng em, người đàn ông em dốc lòng yêu có đầy khuyết điểm. Anh ta không gái gú, không cờ bạc, nhưng những lúc nóng giận lại sinh thói vũ phu. Không chỉ động tay động chân, anh ta lại rất hay nói những lời cay nghiệt. Em ấy nhịn hết. Ai cũng nói em ấy "có lẽ sống lâu trong cái khổ cũng quen khổ rồi".
Rồi một ngày, dì tôi gọi điện cho mẹ tôi, khóc không thành tiếng. Người làm mẹ, còn gì khổ hơn khi biết con gái mình ngoại tình.
Chồng và cả gia đình chồng em ấy gọi chú dì sang nói chuyện. Họ nói nếu em nhận sai, họ sẽ bỏ qua cho em một lần. Nhưng em, giữa rất đông người, chỉ nói lời xin lỗi cha mẹ mình vì đã vì mình mà phải chịu khổ sầu phiền lụy.
Em nói biết mình sai, cũng không cần tha thứ. Đơn ly hôn em ấy đã viết sẵn, hai đứa con đã qua 6 tuổi, tùy con chọn theo mẹ hay cha.
Từng lời em nói khiến ai cũng ngỡ ngàng. Có người còn nói: "Cô ấy điên rồi, bị người đàn ông kia cho ăn bùa mê thuốc lú rồi. Ai đời mình đã đi ngoại tình, lại còn không cần bao dung tha thứ".
Dùng dằng mãi chồng em mới đồng ý ly hôn. Anh ấy vốn không muốn cuộc hôn nhân này đứt đoạn. Nói gì thì nói, ngoài cái lỗi lầm tày trời này, vợ anh vẫn là một người phụ nữ tốt. Cô ấy đã vì anh, vì gia đình chồng bao nhiêu năm nay. Biết là vợ hư, nhưng bỏ thì anh vẫn tiếc. Nhưng một khi người muốn đi rồi, có muốn giữ cũng không giữ được.
Đàn ông ngoại tình, đàn ông ham vui mà đi "đổi gió" bên ngoài có lẽ chúng ta đã nghe nhiều đến mức đôi khi nghĩ nó là một chuyện bình thường không có gì phải lạ. Thậm chí có người còn nói "lang chạ là văn hóa đàn ông". Còn đàn bà mà ngoại tình thì dễ "quên lối về", quên cả việc giữ gìn tổ ấm. Đàn bà ngoại tình bị phát hiện, gia đình sau đó rất khó để ấm êm. Bởi đàn ông luôn coi việc "bị cắm sừng" là nỗi nhục. Họ sẽ theo đó mà dày vò đay nghiến vợ mãi không thôi. Nên đàn bà một khi ngoại tình, trong lòng cũng đã xác định từ bỏ hôn nhân.
Rất nhiều người nói đàn bà ngoại tình đáng sợ hơn đàn ông. Đàn bà mà ngoại tình là tan nát hết cả. Tại sao lại như thế?
Có lẽ đàn ông ngoại tình là vì "ham". Đa số họ luôn nghĩ ngoại tình chỉ là một thú vui, có mới mà không cần nới cũ. Họ thích những mối quan hệ tạm bợ, thích những "lều cỏ" mộng mơ. Sau phút vui vẻ, họ vẫn trở về nhà.
Còn đàn bà mà ngoại tình, hầu hết đều không phải do ham vui. Thường thì họ đã có sẵn những nỗi đau, những tổn thương, những vết nứt tích tụ lâu dần khiến tình cảm rạn vỡ hao mòn. Và họ sẽ dễ bị ngã lòng vì những điều không tìm thấy ở chồng.
Người ta nói: Đàn ông ngoại tình khiến gia đình đổ vỡ. Còn đàn bà trong lòng đổ vỡ mới đi ngoại tình. Đàn ông ngoại tình rồi mới nhận ra không ai tốt với mình, vì mình, sẵn sàng hy sinh cho mình như vợ. Đàn bà ngoại tình rồi mới biết đầy kẻ tốt hơn chồng mình.
Có lẽ đó chính là lý do, đàn ông lỡ bước thường tìm đường về. Còn đàn bà đã đi là đầu không còn muốn ngoảnh lại.