Tôi từng trải qua biến cố gia đình cách đây tám năm nhưng tới giờ, tôi vẫn chưa nguôi ngoai và thôi hết giận ba. Ngày xưa, bà ngoại tôi thấy ba tôi xuất thân nghèo khổ nhưng tính tình hiền lành, biết lo làm ăn nên ngoại gả mẹ cho ba.
Lúc đầu, mẹ tôi không đồng ý hôn sự này vì vài người theo đuổi mẹ vừa đẹp trai vừa xuất thân giàu có. Sau đó, bà ngoại tôi thuyết phục mẹ rằng nhà họ quá giàu còn nhà ngoại bình thường, không môn đăng hộ đối. Ngoại sợ sau này mẹ tôi làm dâu sẽ bị họ khinh thường. Bà ngoại còn đe dọa mẹ nếu không chịu nghe lời, không ưng thuận lấy ba tôi, ngoại sẽ đuổi mẹ ra khỏi nhà. Cuối cùng, mẹ tôi vì thương ngoại nên không dám cãi lời, đành chấp nhận "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó".
Nhưng khi ba tôi cưới mẹ về một thời gian, ba lộ bản chất ham mê cờ bạc và bồ bịch lăng nhăng. Ba tôi vỡ nợ nhiều lần và bà ngoại tôi đều phải đứng ra giải quyết hộ. Mẹ tôi muốn ly hôn nhưng không đủ quyết tâm vì mẹ thuộc típ phụ nữ truyền thống, cam chịu, sợ mang tiếng nên chấp nhận "sống chung với lũ".
Mẹ tôi đẻ được ba con gái trong khi ba tôi lại rất thích con trai. Ba tiếp tục lăng nhăng ngoại tình, cuối cùng cũng có được một đứa con trai. Không chỉ vậy, ba tôi vẫn đam mê cờ bạc đến nỗi phải bán hết nhà cửa để trả nợ. Ba còn vay nợ xã hội đen nên cả gia đình phải chạy trốn về quê mẹ tôi thuê nhà ở và sinh sống.
Mẹ tôi vừa đau khổ chuyện ba tôi có vợ bé con rơi vừa sốc khi cả gia đình phá sản, vỡ nợ. Vì nhiều nỗi đau tinh thần, khoảng vài năm sau mẹ tôi đổ bệnh và qua đời lúc 57 tuổi. Thực sự, tôi rất hận ba vì đã làm khổ vợ con. Tôi biết mình làm con không nên can thiệp hay phán xét cha mẹ, nhưng mấy lần tôi quá tức giận nên đã hỗn hào với ba. Tôi và ba cũng từng có thời gian vì giận mà không nói chuyện và gặp mặt nhau. Nhưng cho tới bây giờ, mỗi lần nói chuyện với ba, tôi lại nhớ tới những chuyện cũ đau buồn đó. Tôi không biết mình phải làm sao để bớt giận ba dù chuyện buồn đã qua lâu?